Tôi đã trở lại Mỹ, kết thúc hơn 3 tháng hè ở Việt Nam. Trước mùa hè, tôi đã lên kế hoạch các công việc cần hoàn thành trong mùa hè; đến cuối hè, một số việc không hoàn thành nhưng là vì tôi cố tình không làm để giành thời gian cho việc khác (trong nhiều trường hợp, việc khác đó là "không làm gì"). Xưa nay vẫn thế: nếu phải chọn giữa hoàn thành một việc để thăng tiến và một việc mang lại niềm vui cá nhân không tên, tôi luôn chọn vui; giữa tiền và thời gian thì tôi sẽ luôn chọn dùng tiền mà mua lấy thời gian, nhất là thời gian hạnh phúc.
Hè năm nay, như hè trước, tôi lại sống hơn 2 tháng trong chùa. Nhưng năm nay khác năm ngoái là 3 buổi chiều mỗi tuần, tôi dạy tiếng Anh cho chư tăng và bất cứ ai đến chùa muốn học. Tôi cho đi quá ít mà nhận lại được thì quá nhiều. Trong nhiều thứ nhận được là cái nhận biết rõ ràng mà thực ra từ ngày xưa tôi cũng đã lờ mờ thấy: rằng cuộc đời quá hào phóng mà cho tôi sống trong môi trường học thuật nhiều nơi, cho tôi khả năng cảm/hiểu những thứ phức tạp, nhưng đấy chỉ là nhân duyên khởi đầu. Cái khả năng mà cuộc đời cho tôi và muốn tôi sử dụng nhất chính là từ những thứ phức tạp đó mà cảm/hiểu những điều căn bản, bình thường, của những người bình thường và diễn giải chúng một cách thật đơn giản. Tất cả những tò mò của tôi; những trực cảm về những câu hỏi mà một người mới bắt đầu muốn học về cái gì đó có thể có, và làm thế nào có thể giải thích một cách dễ hiểu - là cái thường xuyên nổi lên trong tôi nhất. Tôi muốn người khác cũng hiểu, cũng thấy những cái đẹp mà tôi thấy, và tôi muốn họ cũng có niềm vui của một cuộc sống sáng dần ra, rộng dần ra.
Càng ngày, cái mong muốn được về sống gần hơn, vào sâu hơn đời sống của những người dân thường, hiểu cho rõ hơn về Việt Nam từ trong đời sống bình dân càng trở nên mạnh mẽ. Tôi có thể có một tay kết nối với giới trí thức nhưng còn tay kia và cả hai chân thì phải trụ trong chỗ khác bình dân hơn, trên một cái đế lớn hơn và vững hơn. Tất cả những gì tôi đã học và làm trước đây bỗng nhiên chỉ trở thành bản nháp và bước chuẩn bị cho những năm tháng sắp tới này khi những cuộc đời song song mà tôi đang sống vào lúc này cuối cùng sẽ tụ lại thành một mối.
Cuộc đời 1:
Cuộc đời 2:
Hè năm nay, như hè trước, tôi lại sống hơn 2 tháng trong chùa. Nhưng năm nay khác năm ngoái là 3 buổi chiều mỗi tuần, tôi dạy tiếng Anh cho chư tăng và bất cứ ai đến chùa muốn học. Tôi cho đi quá ít mà nhận lại được thì quá nhiều. Trong nhiều thứ nhận được là cái nhận biết rõ ràng mà thực ra từ ngày xưa tôi cũng đã lờ mờ thấy: rằng cuộc đời quá hào phóng mà cho tôi sống trong môi trường học thuật nhiều nơi, cho tôi khả năng cảm/hiểu những thứ phức tạp, nhưng đấy chỉ là nhân duyên khởi đầu. Cái khả năng mà cuộc đời cho tôi và muốn tôi sử dụng nhất chính là từ những thứ phức tạp đó mà cảm/hiểu những điều căn bản, bình thường, của những người bình thường và diễn giải chúng một cách thật đơn giản. Tất cả những tò mò của tôi; những trực cảm về những câu hỏi mà một người mới bắt đầu muốn học về cái gì đó có thể có, và làm thế nào có thể giải thích một cách dễ hiểu - là cái thường xuyên nổi lên trong tôi nhất. Tôi muốn người khác cũng hiểu, cũng thấy những cái đẹp mà tôi thấy, và tôi muốn họ cũng có niềm vui của một cuộc sống sáng dần ra, rộng dần ra.
Càng ngày, cái mong muốn được về sống gần hơn, vào sâu hơn đời sống của những người dân thường, hiểu cho rõ hơn về Việt Nam từ trong đời sống bình dân càng trở nên mạnh mẽ. Tôi có thể có một tay kết nối với giới trí thức nhưng còn tay kia và cả hai chân thì phải trụ trong chỗ khác bình dân hơn, trên một cái đế lớn hơn và vững hơn. Tất cả những gì tôi đã học và làm trước đây bỗng nhiên chỉ trở thành bản nháp và bước chuẩn bị cho những năm tháng sắp tới này khi những cuộc đời song song mà tôi đang sống vào lúc này cuối cùng sẽ tụ lại thành một mối.
Cuộc đời 1: