Chiều Chủ Nhật, ngồi trong quán Starbucks cố viết xong cái IRB application cho một nghiên cứu vào mùa hè này. Dĩ nhiên là tôi ăn mặc chẳng ra gì, đầu tóc lộn xộn, buộc một túm sau đầu, đi một đôi giày bẹt với tất Puma ngắn đến cổ chân có lỗ thủng; mặc blazer trắng bên ngoài nhưng bên trong là một cái áo thun mà tôi vì không thích cái cổ chật của nó nên đã lấy kéo cắt rộng cổ ra bằng những đường nham nhở. Về cơ bản, tôi ngồi ở Starbucks với tinh thần đang ngả ngốn trên sô pha ở nhà, không ai nhìn thấy.
Một lúc nào đó, tôi ngẩng lên khỏi màn hình máy tính và bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú từ giữa phòng. Anh ta lập tức đánh mắt đi. Nhưng đã quá muộn. Một cái gì đó đã xảy ra. Tôi có nghĩa vụ phải tìm hiểu. Ngoài 30, Mỹ, đẹp trai, tóc vàng, cao và gầy, quần bò, sơ mi, sport jacket nhạt, cà vạt. Đang đọc sách.
Một cái gì đó đã xảy ra. Thậm chí có thể là một cái rất quan trọng. Nhưng từ đó đến hết buổi chiều, không ai khẳng định được sự quan trọng đó bởi vì chẳng có gì xảy ra thêm, ngoài một vài lần lặp lại của những cái nhìn. Application thực ra không cần cả buổi chiều để viết, cà phê cũng không cần mấy tiếng để uống hết. Thế mà tôi vẫn cần cả buổi chiều; chủ yếu để hiểu và chắc chắn rằng chẳng có gì có thể xảy ra. Tôi đã mất tất cả các kỹ năng làm quen một người lạ ở chốn công cộng.
Chỉ có kỹ năng tưởng tượng thì hình như vẫn còn nguyên. Trong tưởng tượng, tuy tôi chẳng cao 1m70, tóc đen dài bay bay trong gió, váy áo thướt tha, nhưng cũng sẽ ăn mặc tử tế hơn lúc này. Cũng trong tưởng tượng ấy, khi bắt gặp ánh mắt từ giữa phòng, tôi sẽ nở nụ cười say đắm lòng người, hỏi "What u reading?"
Nhưng chắc chắn chẳng điều gì có thể xảy ra. Tôi chắc chắn như thế bởi vì ngay cả với phiên bản cải tiến về bản thân như trên; ngay sau khi tưởng tượng mình hỏi "What u reading" thì trong đầu tôi không biết ở đâu bỗng nẩy ra câu "Hello, is it me you're looking for?"
Ôi giời! Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn nghe Hello của Lionel Richie?
Alas, tôi đích thực là một đứa trẻ của thập kỷ 70. Chỉ có những đứa trẻ sinh ra thập kỷ 70 - và ở Việt Nam - mới còn bất an và rụt rè như thế khi thích một ai.
Thế nên là tôi cười một mình và tiếp tục viết application dù trong đầu không sao có thể tắt được "Hello". Đến tận lúc ra về, tôi mới nghĩ ra: tại sao anh ta cũng chờ đến tận lúc tôi đứng lên đi về thì cũng mới ra về? Sách chẳng cần chừng đó tiếng để đọc. Cà phê uống hết đã lâu. Rút cuộc trong đầu anh ta là bài gì?
Ở một phiên bản khác, có thể tôi đã đuổi theo anh ta trong bãi đậu xe mà hỏi "So what's the song in your head?", rồi anh ta sẽ nở một nụ cười say đắm lòng người mà nói "Hello", và rồi anh ta bảo "Hey, it might sound weird but I am just wondering if you want to grab dinner together?", và tôi sẽ bảo "Sure, why not?", vân vân và vân vân. Nhưng ở cuộc đời thực này thì tôi lên xe, nổ máy, lùi, ra khỏi bãi, vừa đi vừa nghĩ xem ở nhà còn gì cho bữa tối không hay phải đi chợ.
Một lúc nào đó, tôi ngẩng lên khỏi màn hình máy tính và bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú từ giữa phòng. Anh ta lập tức đánh mắt đi. Nhưng đã quá muộn. Một cái gì đó đã xảy ra. Tôi có nghĩa vụ phải tìm hiểu. Ngoài 30, Mỹ, đẹp trai, tóc vàng, cao và gầy, quần bò, sơ mi, sport jacket nhạt, cà vạt. Đang đọc sách.
Một cái gì đó đã xảy ra. Thậm chí có thể là một cái rất quan trọng. Nhưng từ đó đến hết buổi chiều, không ai khẳng định được sự quan trọng đó bởi vì chẳng có gì xảy ra thêm, ngoài một vài lần lặp lại của những cái nhìn. Application thực ra không cần cả buổi chiều để viết, cà phê cũng không cần mấy tiếng để uống hết. Thế mà tôi vẫn cần cả buổi chiều; chủ yếu để hiểu và chắc chắn rằng chẳng có gì có thể xảy ra. Tôi đã mất tất cả các kỹ năng làm quen một người lạ ở chốn công cộng.
Chỉ có kỹ năng tưởng tượng thì hình như vẫn còn nguyên. Trong tưởng tượng, tuy tôi chẳng cao 1m70, tóc đen dài bay bay trong gió, váy áo thướt tha, nhưng cũng sẽ ăn mặc tử tế hơn lúc này. Cũng trong tưởng tượng ấy, khi bắt gặp ánh mắt từ giữa phòng, tôi sẽ nở nụ cười say đắm lòng người, hỏi "What u reading?"
Nhưng chắc chắn chẳng điều gì có thể xảy ra. Tôi chắc chắn như thế bởi vì ngay cả với phiên bản cải tiến về bản thân như trên; ngay sau khi tưởng tượng mình hỏi "What u reading" thì trong đầu tôi không biết ở đâu bỗng nẩy ra câu "Hello, is it me you're looking for?"
Ôi giời! Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn nghe Hello của Lionel Richie?
Alas, tôi đích thực là một đứa trẻ của thập kỷ 70. Chỉ có những đứa trẻ sinh ra thập kỷ 70 - và ở Việt Nam - mới còn bất an và rụt rè như thế khi thích một ai.
Thế nên là tôi cười một mình và tiếp tục viết application dù trong đầu không sao có thể tắt được "Hello". Đến tận lúc ra về, tôi mới nghĩ ra: tại sao anh ta cũng chờ đến tận lúc tôi đứng lên đi về thì cũng mới ra về? Sách chẳng cần chừng đó tiếng để đọc. Cà phê uống hết đã lâu. Rút cuộc trong đầu anh ta là bài gì?
Ở một phiên bản khác, có thể tôi đã đuổi theo anh ta trong bãi đậu xe mà hỏi "So what's the song in your head?", rồi anh ta sẽ nở một nụ cười say đắm lòng người mà nói "Hello", và rồi anh ta bảo "Hey, it might sound weird but I am just wondering if you want to grab dinner together?", và tôi sẽ bảo "Sure, why not?", vân vân và vân vân. Nhưng ở cuộc đời thực này thì tôi lên xe, nổ máy, lùi, ra khỏi bãi, vừa đi vừa nghĩ xem ở nhà còn gì cho bữa tối không hay phải đi chợ.