Showing posts with label Fragments. Show all posts
Showing posts with label Fragments. Show all posts

Tuesday, December 14, 2010

Fragments No. 2


- Read me something - bạn tôi nói.
- Are you in the mood for something in particular?
- No, anything.

Tôi rút đại một cuốn sách trên giá, lật trang.

"I adore flies. I am only happy in the sun, naked and covered with flies.... I hate dirty flies. I only love the very cleanest flies."

Ở một trang khác:
" Each morning, on awakening, I experience a supreme joy which, for the first time today, I discover is the joy of being Salvador Dali, and I wonder, full of amazement, what sort of prodigies this Salvador Dali will produce today. And each day I find it more difficult to understand how other people can live without being Gala or Salvador Dali."

- Weird guy - bạn tôi nói.

Tôi cười. Những trang tôi đã lật là những trang mà tôi đã gấp mép sách lại để đánh dấu. Có thể là tôi đã đánh dấu những trang này từ nhiều năm trước - rất lâu rồi tôi không đọc lại cuốn sách này ("Diary of a genius" - Salvador Dali). Đánh dấu vì lí do gì thì khó nói chính xác vì tôi bây giờ không chính xác là tôi của nhiều năm trước. Tôi chỉ biết tôi vào lúc này nghĩ rằng: bất kể người khác có cho rằng việc Dali thích nằm trần truồng dưới nắng, tưới mật ong lên đầu cho ruồi bay vo ve xung quanh là bất bình thường đến đâu, thì Dali không có con đường nào khác là trung thực với sự say mê ruồi và say mê tất cả những cảm giác duy mỹ của mình khi những con ruồi cánh mỏng, bụng ỏng vàng, với những cái chân lông lá vo ve quanh đám mật rớt xuống từ đỉnh đầu Dali.

Minh họa: Một bức tranh mà Dali vẽ trong những ngày ám ảnh ruồi.

Sunday, December 05, 2010

Fragments No.1



Lúc tôi ở thư viện ra, trời đã tối và đang mưa to. Người láng giềng Đài Loan của tôi đã hẹn tôi về ăn tối cùng gia đình họ nhưng tôi bỗng nhiên rất muốn ăn phở vào lúc mưa rét thế này; vậy là tôi gọi điện khất với họ rồi đi bộ ra đường Santa Clara. Trong quán chỉ có hai bàn có khách - đều là người nước ngoài. Tôi chọn một bàn gần cửa ra vào để nhìn ra đường. Ông già chủ quán người gốc Bắc mang nước và menu ra.
- Con ngồi vào bàn trong này này, xem ca nhạc - ông nói.

Tôi ngó đầu theo tay ông già chỉ thì thấy trên màn hình tivi lớn đang có chương trình ca nhạc hải ngoại - một anh chàng trẻ măng đang vừa nhảy vừa hát một bài hát gì đó lặp đi lặp lại mấy từ "xót xa", "chia tay", "phũ phàng", "mộng mơ".
- Xem cho nó đỡ quên tiếng Việt - ông già nói.

Tôi chuyển vào bàn trong chiều ý ông già. Ông mang trà nóng ra, rồi một cái đĩa nhỏ đựng giá sống, rau thơm, chanh, và ớt xanh thái mỏng. Bên ngoài, đường phố tối và ướt, lấp loáng những vệt màu vàng của đèn đường và đèn pha từ những chiếc ô tô vụt qua, mỗi lúc lại té nước lên và cắt ngang dòng ánh sáng đỏ hắt ra từ những hàng chữ Tàu lớn của quán Lee Sandwiches phía bên kia đường.

Lúc đó trên màn hình, người đàn ông dẫn chương trình giới thiệu tên một ca sỹ khác. Người này bước ra. Đó là một phụ nữ đã đứng tuổi. Nhạc lên và người ca sỹ hát:

"Người về, một mùa thu gió heo may. Về đâu, có nhớ chăng những vì sao long lanh, đưa tiễn người một đêm không trăng..."

Bỗng nhiên tôi có cảm giác không phải mình đang ngồi ở San Jose mà ở một hàng cơm của một tỉnh lị nào đó ở Việt Nam vào cuối những năm 80 - đầu những năm 90. Có thể tôi đang ghé quán ăn tối cùng với bố tôi và chú lái xe - chúng tôi về từ một chuyến công tác xa nào đó mà bố hay đưa tôi đi cùng. Cả ngày dài, chúng tôi đã mỏi nhừ trên chiếc xe com-măng-ca có mở cửa làm bụi vào thông thốc, trát thành một lớp trên da mặt. Đến bữa tối, chúng tôi ghé vào một hàng cơm hay cà phê; rửa mặt, gọi phở hoặc cơm, và bao giờ trên tivi hay cát-xét của nhà hàng cũng có những bản nhạc vàng này - Tuấn Vũ, Lan Hương, Thanh Tuyền, Chế Linh. Người chủ quán sẽ ngồi ghếch chân ở bên ngoài vừa đếm tiền vừa hóng xe khách chạy ngang là vẫy mời vào ăn trong lúc lò than lớn cạnh đó đỏ rực và một đứa trẻ bưng bê nào đó sẽ mang đồ ăn cho chúng tôi và nhìn tôi với vẻ xa lạ.