"Một mình ở châu Âu" là một cuốn rất khó trích
*
* *
Đêm qua, tôi ăn bữa tối chia tay
với Kai và Sarah. Chúng tôi đi bộ qua sông Seine ở đoạn Quai aux Fleurs, rồi
vào một nhà hàng Địa Trung Hải chuyên phục vụ các loại crepe khác nhau. Kai gọi
món crepe với thịt xông khói, trứng và rau; Sarah ăn bánh crepe với rau
spinach; còn tôi ăn crepe với măng tây. Loại bánh crepe này có da màu nâu chứ
không phải màu vàng vì chúng được làm bằng lúa mỳ còn nguyên thay vì bột mỳ.
Kai gọi nước quả lên men, chỉ có 5% cồn. Chúng tôi ăn xong thì đi uống cà phê ở
một quán ngay gần quảng trường Thánh Michel – lúc này đông nghẹt người ngồi ăn
tối, uống cà phê và rượu. Khi chúng tôi đứng dậy đã là 11 giờ 33 phút và Kai phải
bắt chuyến tàu muộn về lại nhà. Chúng tôi ôm hôn nhau và hẹn sẽ còn gặp lại.
Trở về khách sạn lúc gần nửa đêm
sau khi chia tay Kai và Sarah, tôi có cảm giác như đã chia tay Paris đến nơi và
một nỗi buồn len lén dâng lên. Tôi đi bộ trở lại bờ sông Seine, đứng đó nhìn xuống
dòng nước một lúc rồi mới về phòng.
Trong phòng, Carrie đang ngồi
trên giường chăm chú nghiên cứu bản đồ Paris.
“Em đã tìm được nhà thuê chưa?” - tôi
hỏi.
“Chậc," - Carrie tặc lưỡi rồi phá
lên cười. "Kế hoạch của em có một thay đổi nhỏ. Fuck, em đã khóc suốt cả ngày hôm nay…”
“Sao thế?”
Hóa ra, Carrie đi tới xem
căn hộ và thích căn hộ đó. Nhưng vì Carrie chưa có việc làm và chỉ có visa du lịch
nên người cho thuê nhà yêu cầu Carrie phải trả trước ba tháng tiền mặt, tức là
khoảng 4000 đô la. Khi Carrie ra ngân hàng rút tiền, cô phát hoảng vì bốn nghìn
là một nửa số tiền mà Carrie đã tiết kiệm được trong suốt mấy năm vừa học vừa
làm bồi bàn.
“Thế là em bắt đầu khóc và nghĩ, fuck, không biết em đến Paris làm quái
gì nhỉ. Chẳng hiểu thế quái nào mà em lại nảy ra cái ý định chuyển đến Paris sống
một năm chứ. Em không thể làm thế được, em không thể. Em khóc, em gọi điện cho
mẹ em, em bảo mẹ ơi, con không làm được. Mẹ em bảo con có thể làm bất cứ thứ gì
con muốn, nếu con muốn chuyển đến Paris sống thì dũng cảm lên, con có thể làm
được; còn nếu con chỉ muốn đi du lịch khắp châu Âu thì cũng được, tùy con. Em bảo
là thôi con không chuyển đến Paris sống nữa, con chỉ đi du lịch quanh châu Âu
khoảng ba tháng rồi sẽ về lại Mỹ. Đấy, giờ kế hoạch mới của em là thế… Nhưng vấn
đề là bây giờ em không biết làm gì với cả cái đống shit này của em. Fuck! Em mang theo nhiều đồ quá, em cứ
nghĩ là em sẽ chuyển đến đây, nhưng giờ chỉ đi du lịch thôi thì em không biết
làm quái gì với cái đống shit này.”
Tôi nói với Carrie rằng sợ hãi là
chuyện bình thường; ai cũng sẽ có một chút sợ hãi khi một mình chuyển đến một
thành phố xa lạ ở một nước khác, không người thân thích.
“Nhưng em cần cho Paris một cơ hội
và cho em một cơ hội với Paris,” tôi nói. “Rồi em sẽ thấy mừng là em đã chuyển
đến đây.”
“Ồ không, không không" - Carrie lắc
đầu quầy quậy - "Không đâu, em biết là em không muốn chuyển đến đây sống. Em chẳng
biết là em lấy đâu ra cái ý nghĩ điên rồ đấy. Lúc em email cho cái bà chủ nhà
và bảo bà ấy là xin lỗi bà, cháu không thuê nữa đâu, xin lỗi làm mất thời gian
của bà, em thấy nhẹ hết cả người. Phù. Chúa ơi, không không, em không muốn đến
đây sống đâu, em chỉ muốn đi du lịch ba lô quanh châu Âu một thời gian rồi về
nhà tìm việc đi làm thôi. Lại đi làm kiếm tiền như mọi người.”
Và đấy là lý do mà Carrie
đang nghiên cứu cái bản đồ Paris bởi vì từ hôm đến đây, cô ấy quá lo lắng chuyện
tìm nhà nên chẳng có tâm trí đâu mà ngắm Paris. Tôi chỉ cho Carrie cách gửi đồ
thừa ngoài nhà ga, cách xem bản đồ, cách đi tàu điện và cách định hướng. Tôi trả
lời các câu hỏi về Paris… và Carrie ngẩn ra, đập mạnh vào vai tôi:
“Ê bồ, làm thế quái nào mà bồ biết
quá nhiều về Paris thế? Chị đến Paris được bao lâu rồi?”
“Mười hôm.”
“Mười hôm? Nghe cứ như chị đã sống
ở đây cả năm, cái quái gì chị cũng biết là thế nào hử?”
Nghĩ cho kỹ thì Carrie cũng
không sai nếu như tôi tính cả những năm tháng tôi đã đọc về Paris. Thực sự là,
mới ở đây mười ngày nhưng tôi cảm giác như tôi đã biết rất rõ Paris, tôi có thể
lên tàu đi bất cứ đâu, tìm đường về khách sạn từ bất cứ địa chỉ nào… tôi có thể
chuyển đến đây sống mà sẽ không bỡ ngỡ. Thực sự, tôi đã không còn là một khách
du lịch ở Paris nữa rồi.
Những ngày này, đêm nào tôi
cũng đọc lại một chương trong Những người
khốn khổ trước khi đi ngủ. Tôi sẽ trở về nhà từ đâu đó trong lòng Paris và
trên chiếc giường đơn ở tầng hai, tôi bật cái đèn cá nhân ở đầu giường rồi mở Những người khốn khổ ra và lại chìm
trong một Paris của Hugo với những cái tên quen thuộc – phố Thánh Denis, phố
Thánh Jacques, Rue de Babylone, nhà xép Gác-bô, quán Cô-ranh, vườn Luxembourg,
nhóm ABC, nhà tu Picpus, cầu Austerlitz, cánh đồng Sơn-ca, chân trời có rạng chớp,
một phòng khách ngày ấy, Ma-ri-uýt nghèo, Ma-ri-uýt túng quẫn, Ma-ri-uýt tuyệt
vọng… trong lúc cách đó không xa, sông Seine vẫn tiếp tục chảy trong đêm, Nhà
thờ Đức Bà vẫn đứng sừng sững, vườn Luxembourg thiu thiu ngủ, và những tiếng
giày lẻ loi của một người Paris nào đó vọng lên từ dưới lòng đường lát đá… - và
tôi nghĩ “À phải, mình đã ở đây, mình biết chỗ này” hoặc “À, chỗ này mình chưa
đến… mình phải nhớ đi tìm chỗ này…” và cứ thế, tôi chìm vào một giấc ngủ giữa một
Paris ở gần tôi hơn, thật hơn, đẹp hơn đồng thời lại xa lạ, bí ẩn, và quyến rũ
hơn bao giờ hết.
Ảnh: một cái ảnh hiếm hoi mà tôi chụp trong vườn Luxembourg; nếu không chẳng có bằng chứng gì về việc từng đến đây.