Thursday, May 19, 2011
Nhân sinh nhật Bác
Lâu rồi tôi không viết ở đây. Nhiều khi tôi mong mình biến thành miếng giẻ rửa bát, chẳng nói gì cả, cứ thế thấm hút hết đời sống, rồi vắt lại ra từng ấy thứ lên các trang sách mình viết. Thế thôi. Im lặng mang lại cảm giác cả đời sống của mình ở trong trạng thái của một đứa trẻ đang nằm ngửa nhìn trời vào một đêm hè nhiều sao. Vì trời rất rộng nên ta rất nhỏ, ta không phải bận tâm gì về mình trong tương quan với bất cứ thứ gì trong gầm trời; mà đồng thời ta lại thật lớn bởi vì ta không nói gì và trời cũng chẳng nói gì, chỉ có đối diện nhau mà thôi.
Những ngày này, tôi bận chuẩn bị dọn nhà và đưa một đoàn sinh viên Mỹ sang Việt Nam học về công tác xã hội. Nhiều khi đến tối, mệt không cả mở được miệng ra; thôi cũng chẳng mở ra nữa. Dọn đi đâu thì cũng chưa biết; khi quay lại vào cuối mùa hè, tôi sẽ tìm nhà mới. Có lẽ tôi sẽ chuyển xuống Palo Alto để hưởng cái không khí ở đây. San Jose cũng tốt; cuộc sống rẻ, tiện, nhưng San Jose không có đủ độ đậm đặc về đời sống intellectual. Ở Palo Alto thì khác. Chỉ nhờ có đại học Stanford thôi mà nơi này có một không khí khác, một tinh thần khác. Ở chỗ này, dường như ai cũng tin rằng những điều vĩ đại trong đời sống không ở ngoài tầm tay, nó không thuộc về một ai đó ở một đất nước khác hay thành phố khác, thậm chí không cả ở nhà hàng xóm mà ở ngay chính mình. Ai cũng tin rằng mình có thể là Mark Zuckerberg thứ hai hay Steve Jobs thứ hai, mà còn tốt hơn thế, có chất hơn thế, và hoàn toàn là mình, không tiền lệ, mình là X đầu tiên. Hiển nhiên là như thế và cứ thế mà làm việc.
Khi nào tôi có tiền hoặc có ai đưa tôi tiền, tôi sẽ xây trường đại học như ông Stanford. Trong lúc chưa có tiền xây trường, thì tôi cứ sống như cái giẻ rửa bát đã. Cái bề ngoài không quyết định cái bên trong. Bạn nhất định phải tin như thế và sống như thế, chớ để ai nói khác đi.
Ảnh minh họa là San Jose vào mùa xuân. Bây giờ cỏ đã bắt đầu cháy nắng.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment