- Mời cô ra đây để tôi làm thủ tục cho cô.
Tôi nói số phòng, anh ta bảo tôi đưa thẻ tín dụng; và mấy phút sau thì in hóa đơn ra. Trên hóa đơn là gần 700 đô-la cho 3 tối.
- Xin lỗi anh, có một lỗi ở đây. Tôi đã trả tiền mặt cho cả hai bữa này rồi.
- Ồ, trên hệ thống nói là cô tính bữa ăn vào tiền phòng.
- Không, tôi đã trả tiền mặt tất cả các bữa. Xin anh kiểm tra lại.
- Để tôi đi kiểm tra hóa đơn.
Anh ta đi ra đằng sau một lát rồi quay lại với mấy cái hóa đơn; trên mỗi hóa đơn đều có chữ viết của tôi - ghi tên, số phòng, số tiền và chữ ký.
- Đây - anh ta có vẻ rất đắc thắng và thậm chí có phần kết án - Rõ ràng trên các hóa đơn này, cô đã ghi tên và số phòng, tức là cô cho phép chúng tôi charge tiền vào phòng và vào thẻ tín dụng mà cô cung cấp.
- Không, trên hóa đơn này không có chỗ nào ghi như vậy. Tôi ghi tên và số phòng ở đây chỉ để chứng nhận rằng thức ăn đã được mang lên cho tôi chứ không phải mang sang phòng khác, tôi đã nhận được thức ăn ở phòng này, và tôi chứng nhận số tiền là như thế này và đã trả. Tôi nghĩ tôi làm vậy để tránh cho các anh và người hầu phòng gặp rắc rối nếu như 10 phút sau tôi lại gọi điện nói rằng thức ăn chưa được mang lên. Trên hóa đơn này không hề có chỗ nào nói đến việc trả tiền vào phòng và vào thẻ tín dụng mà các anh lưu lại. Nếu tôi trả tiền mặt thì khách sạn có trách nhiệm phải ghi rõ như vậy.
- Bình thường, theo quy định của khách sạn thì khi cô ghi tên và số phòng ở đây tức là cô đồng ý cho chúng tôi charge vào phòng của cô.
- Được rồi, cứ cho bình thường là như vậy; nhưng trong trường hợp bất bình thường như thế này, khi tôi đã đưa tiền mặt cho người phục vụ, thì tôi muốn biết khách sạn sẽ xử lý như thế nào.
- Cô biết đấy, theo quy định của khách sạn, thì cô đã đồng ý charge vào phòng.
- Trên hóa đơn này không có một dòng nào nói rằng bằng vào việc ghi tên và ghi số phòng lên đây, tôi đồng ý cho khách sạn charge vào tiền phòng của tôi cả.
Anh ta lặp đi lặp lại câu này "theo quy định của khách sạn"... Bạn rất khó nói chuyện với "quy định của khách sạn", cũng như bạn rất khó chiến đấu với "thủ tục" hoặc "văn hóa". Nhưng cái chính nhất là anh ta có một vẻ mặt khăng khăng và một giọng nói ra ý nghi ngờ rõ rệt. Lúc ấy, tôi mặc quần áo xềnh xoàng trong tư thế chuẩn bị ra sân bay để bay một chuyến dài từ bờ Đông về lại bờ Tây. Tôi đoán anh ta nghĩ tôi là một cô sinh viên đại học nào đó, lại người châu Á, nên có thể gian lận tiền. Anh ta có cái vẻ khăng khăng rằng tôi nhất định đã lợi dụng cái lỗ hổng này để quịt tiền của khách sạn.
Còn tôi lúc đó mới nghĩ lại và nhớ ra, khi tôi viết tên lên giấy, rồi đưa tiền cho người phục vụ, chị ta cứ nhìn tôi cười toe toét rất lâu với vẻ kinh ngạc. Có lẽ chị ta nghĩ đây là tiền tip - mỗi lần gần 30 đô.
Tôi nói:
- Anh cho tôi nói chuyện với người quản lý.
- Tôi chính là người quản lý quầy lễ tân - anh ta nói với vẻ đắc thắng.
- Thế thì tôi yêu cầu được nói chuyện với cấp cao hơn của anh, với người nào quản lý khách sạn này. Trên này có cả tên của người phục vụ, tôi yêu cầu anh mời họ ra đây.
- Được rồi, để tôi đi mời người quản lý.
Anh ta chạy đi đâu đó một lúc rồi quay lại:
- Người quản lý của tôi sẽ tới.
Lúc đó, một người bạn của tôi cũng ở đó. Chúng tôi sẽ làm việc chung một lúc. Tôi nói:
- Cậu ra ghế ngồi chờ tớ một lúc đi. Tớ giải quyết xong việc này sẽ ra.
- Không sao, tớ muốn ở đây xem việc này kết cục thế nào - Bạn tôi nói. Bạn tôi chắc chắn cũng đã nhận ra cái vẻ miệt thị và kết án lộ liễu của anh kia. Bạn tôi cũng người châu Á.
Chúng tôi đứng đó một lúc mà vẫn không thấy ai tới. Anh ta vẫn có cái vẻ nhẫn nại một cách đắc thắng và ngấm ngầm kết án. Tôi lấy ví ra và chìa cho anh ta xem 300 đô-la ở trong ví:
- Tôi chỉ muốn anh biết là trước chuyến đi này, tôi đã rút nhiều tiền mặt vì tôi luôn luôn có thói quen trả tiền mặt cho những bữa ăn trong khách sạn và các chi phí trong lúc đi lại. Tôi cũng muốn anh biết rằng tôi là giáo sư đại học đang dự hội thảo ở khách sạn, tôi không có ý định ăn chặn tiền hay nói dối.
Về lý, điều này lẽ ra không nên có tác động gì nhưng anh chàng lễ tân lập tức biến sắc mặc.
- Ồ không không, tôi không có ý nói cô nói dối; không hiểu tại sao người quản lý của tôi lại lâu thế...
- Các anh có camera hay thiết bị gì trong phòng để kiểm chứng việc này không?
- Không. Xin lỗi đã gây phiền hà cho cô, để tôi gọi điện lại xem.
Anh ta gọi điện thoại đi đâu đó và nghe rất lâu trên điện thoại. Tôi không biết đằng kia là ai và họ nói gì, chỉ thấy anh ta cứ gật gù "I see, I see...". Sau đó, anh ta bỏ máy và nói với tôi:
- Xin lỗi để cô phải chờ, tôi đã nói chuyện với người quản lý; khách sạn sẽ hoàn lại tiền 2 bữa ăn cho cô và chúng tôi sẽ điều tra vụ việc xem thế nào.
- Cảm ơn anh.
- Thế cô có được thoải mái trong 3 ngày ở tại khách sạn không? - anh ta cười.
- Rất thoải mái cho đến lúc check out. Anh làm ơn in lại hóa đơn cho tôi xem.
- Tất nhiên rồi, tôi sẽ in lại ngay đây.
Anh ta gõ lạch cạch một lúc rồi in lại hóa đơn cho tôi xem. Tôi nhìn kỹ hóa đơn.
- Tốt rồi, cảm ơn anh.
- Chúc cô một chuyến đi an toàn. Hy vọng sớm được đón cô trở lại.
- Tôi sẽ còn ngồi ở sảnh làm việc một lúc với bạn tôi. Nếu anh cần hỏi gì thì cứ tới. Đây là danh thiếp của tôi.
Tôi để lại danh thiếp rồi ra sảnh ngồi với bạn tôi một lúc. Chúng tôi đang viết chung mấy bài báo và cả năm chỉ tranh thủ gặp được 1-2 lần ở các kỳ hội thảo như thế này nên phải tranh thủ giải quyết việc. Ngồi làm một lúc, và chính giữa lúc đang tính tính toán toán một mớ số liệu về thanh thiếu niên, một ý nghĩ đột nhiên len vào đầu tôi: giả sử, vì một lỗi trí nhớ kỳ quặc nào đó, tôi quả thật đã không trả tiền mặt và tất cả ký ức của tôi về việc đã trả tiền mặt cho người hầu phòng chỉ là một đoạn lỗi chương trình thì sao? Có thể chị ta sẽ bị đuổi việc?
Vào lúc trước, tôi đã chắc chắn 100% rằng tôi đã trả tiền; trong trí nhớ của tôi rõ ràng có hình ảnh chị ta mang khay vào phòng, hỏi tôi để khay ở đâu, tôi nói chị ta để khay xuống mặt bàn, rồi tôi lấy ví ra, trả tiền thức ăn theo hóa đơn cộng với tiền tip, rồi ký tên lên giấy. Nhưng sau khi khởi lên cái ý nghĩ kia, thì tôi không sao chắc 100% được nữa - cứ như thể toàn bộ các hình ảnh kia chỉ là một tưởng tượng chắp vá từ các vụn ký ức trong những lần ở khách sạn khác nhau, những cái khay thức ăn khác nhau, những người phục vụ mặc đồng phục đen khác nhau, những lần lấy ví khác nhau, những lúc ký tên khác nhau, và những nụ cười toe toét khác nhau.
Và từ lúc đó, tôi không sao xua được ý nghĩ này ra khỏi đầu. Ngay cả khi tôi chắc đến 99% thì điều đó vẫn chẳng có nghĩa gì so với 1% còn lại. Và khi đã không thể chắc chắn về điều gì đó, thì câu hỏi tiếp theo là: bạn sẽ làm gì nếu bạn không chắc chắn mình đã đúng, mình đã công bằng?
No comments:
Post a Comment