Sau 4 năm, Paris bỗng trở nên quá nhỏ bé và gần như công thức, kể cả trong cách phô bày sự tự do và lãng mạn vô hướng.
Phải nhìn kỹ mới thấy bóng dáng của những cái mà Hugo từng gọi là "sự vĩ đại của Paris". Có điều, những bóng dáng ấy, những mạch ngầm ấy bây giờ cũng có thể thấy ở nhiều thành phố khác trên thế giới, không nhất thiết là các thành phố lớn. Chúng nằm trước hết ở con người.
Cái áp lực hoàn hảo bản thân và/hoặc bản thân hoàn hảo là một áp lực ảo tưởng lãng phí.
Nhưng cũng vì những sự tàn phai hiện tại (hoặc là sự lưu vong tạm thời của các giá trị Paris) mà Paris làm cho những thứ khác trở nên rõ nét in focus.
No comments:
Post a Comment