Thursday, January 20, 2011

Ghi vội ở Hà Nội (3)


Buổi sáng ra đầu đường:

- Xe ôm không em?
- Ra tháp Hà Nội bao tiền chú?
- Ở Hai Bà Trưng hả?
- Vầng
- 50 ngàn
- Trời, ngày nào cháu cũng đi.
- Ngày nào cũng đi à? Thế mọi ngày đi bao nhiêu?
- 25 hoặc 30 ngàn
- OK, 30 ngàn. Lên đi

Một lúc sau:
- Thế ngày nào cũng đi từ đấy ra à?
- Vầng
- Nhà trong đấy à?
- Vầng
- Đi làm à?
- Vầng
- Thế đi mấy giờ để chú qua đón hàng ngày luôn.
- Cháu đi mỗi lúc một giờ.
- Làm gì mà đi mỗi lúc một giờ? Đi bán hàng marketing à?
- Sao chú đoán giỏi thế?
- Thì đi mỗi lúc một giờ thì chả làm thế thì làm gì? Có đúng không?
- Hì, đùa chứ không ạ.
- Thế làm gì mà đi mỗi lúc một giờ? Đi làm nhà nước thì phải có giờ giấc thường xuyên chứ.
- Cháu buôn đô chú ạ.
- Ối giời, trông thế mà buôn đô. Thế dạo này đô bao nhiêu?
- Bán ra 21, đô lẻ thì rẻ hơn chú ạ.
- Thế cứ mua đô rồi bán à?
- Vầng.
- Thế thì giàu lắm nhỉ?
- Đâu chú. Giàu thì đã không phải đi xe ôm ạ.
- Thế ra tháp Hà Nội làm gì? Chỗ đấy khách sạn Somerset mà, đúng không?
- Vầng.
- Lấy đô của khách Tây à?
- Không, cháu giao hàng xách tay cho khách.
- Thế buôn cả hàng xách tay à?
- Vầng
- Buôn từ nước nào về?
- Mỹ ạ.
- Chết chết, Mỹ cơ à? Thế sống bên đấy à?
- Vầng
- Sướng nhỉ.
- Chẳng sướng đâu chú ạ.
- Mỹ mà còn không sướng. Thế buôn hàng xách tay thì người ta cứ đặt mình mang về cho người ta à?
- Vầng
- Thế buôn gì về? Iphone à?
- Không ạ.
- Hay là máy tính?
- Dạ không, sách ạ.
- Ui giời, ai lại xách tay sách bao giờ. Sách thì được mấy tiền.
- Vầng, éo le lắm chú ạ.

Chiều tối đi taxi từ bờ Hồ về nhà. Anh lái taxi cứ mở đi mở lại và hát rất hăng say theo bài gì đó có mấy câu “nói thế thôi nhưng thật ra anh rất đau lòng, giờ ai có yêu anh, anh chỉ yêu 50 phần trăm”
- Nhạc của ai đấy hả anh?
- Anh không biết, chỉ nghe thôi, không nhớ của ai.
Một lúc sau:
-Bài này tâm trạng. Cái chính là nó thật, em hiểu không? Nhạc nhẽo bây giờ thì nhiều, ca sỹ ca xiếc loạn cả lên; anh thật anh lái taxi, suốt ngày trên xe, không phải cái gì anh cũng nghe, giờ phải cái gì nó thật, người ta cần là cần cái thật, em hiểu không?
-Vầng.
Ngồi xe lúc tan tầm, mất 45 phút để đi từ bờ Hồ về Đội Cấn. Ngồi trong xe nghĩ được rất nhiều điều.
Ảnh minh họa lấy trên mạng
Bổ sung ngày 22: Nói đùa vậy mà cũng có bạn tưởng tôi đi buôn đô với hàng xách tay thật :)

No comments: