Monday, April 18, 2011

Tiếp tục chinh chiến (và yêu đương)

Tôi mở tạm để tối xong việc có động lực viết nốt



Có nhiều thứ để viết; cuối cùng chẳng muốn viết gì. Sự căng thẳng của một ngày lấy hết tất cả cái xuồng sã cần thiết để có thể viết blog theo một lối tương tác. Những ngày này tôi viết nhiều; viết cũng giống như sống trong một giấc mơ căng thẳng liên tục mà người ta không được phép tỉnh dậy ngay cả khi đó là một cơn ác mộng.

Ngày hôm qua dịch xong một cuốn sách. Một cuốn sách đơn giản, mỏng dính, dịch rẽ ngang, cũng chỉ để có thêm một nguồn xả khác cho sự căng thẳng với cuốn sách đang viết dở.

Ngày hôm qua, tôi đi lên đồi giữa những hàng cỏ đuôi cáo và những con sóc đất cứ thoắt ẩn thoắt hiện, và lũ thằn lằn thi nhau quăng mình từ bên bờ nắng của con đường mòn sang bên có bóng râm. Màu xanh này chỉ tồn tại ở San Jose trong chừng vài tuần; rồi cỏ sẽ vàng đi cho đến tận hết mùa đông. Từ bây giờ đã bắt đầu có thể quan sát những quả đồi đổi màu và hoa thuốc phiện cứ nở và tàn bập bùng trên các triền cỏ.

Đơn giản là cái khó làm nhất. Phức tạp là cái đáng chán nhất và giả nghệ thuật nhất trên đời.

Ngoài những câu chuyện, không có triết lý nào chưa từng được nói đến và nói đến sâu sắc hơn. Vì thế, chỉ có những câu chuyện là đáng kể.

Khi tôi chuẩn bị ra về, S bỗng nhiên lấy đàn ra. Tôi đã đi giày nên không ngồi xuống mà đứng. Và từ chỗ đứng đó, tôi thấy trán anh rịn mồ hôi. Mỗi người có ngưỡng sợ và nỗi sợ khác nhau. Nhiều khi nhận ra mình có quyền lực với người khác cũng mang lại nỗi sợ - sợ rằng mình có thể lạm dụng quyền lực đó và đánh mất cái mình có trước khi mình kịp nhận ra.

No comments: